Mình còn nhớ đã đọc đâu đó về việc một số bạn bè quyết tâm bỏ và cai sử dụng mạng xã hội như việc cai một chất kích thích vậy. Vậy thì sử dụng mạng xã hội sao cho đúng?
Chào mừng các bạn đang đến với series các bài viết về Phát triển bản thân cho người chưa có kinh nghiệm của Blog Nghề Nghiệp. Tôi là Thành HR sẽ đồng hành cùng bạn trong hành trình này. Và chủ đề mà chúng ta cùng nhau tìm hiểu ngày hôm nay là Sử dụng mạng xã hội sao cho đúng?
Với sự phổ cập của điện thoại di động, máy tính, internet, sự bùng nổ của mạng xã hội đã giúp con người chúng ta cập nhật thông tin từng ngày từng giờ: nào là tin tức showbiz, tin tức của bạn bè, người thân và còn có thể tìm việc trên mạng xã hội nữa...
Chúng ta có thể chat chít, tám hàng giờ trên facebook, zalo...tưởng chừng như không còn giới hạn và khoảng cách nào cả trên thế giới phẳng này. Nhưng thực tế khoảng cách giữa con người đang dần xa nhau hơn thì phải?
Mình còn nhớ đã đọc đâu đó về việc một số bạn bè quyết tâm bỏ và cai sử dụng mạng xã hội như việc cai một chất kích thích vậy. Suy cho cùng thì mạng xã hội cũng đâu có lỗi gì đâu, nó cũng có những mặt tích cực giúp thông tin lan truyền nhanh chóng, giúp chúng ta kết nối nhau dễ dàng hơn.
Và chuyện ai đó bỏ dùng mạng xã hội cũng không có gì để phán xét cả, đơn giản vì họ không muốn dùng thì không dùng mà thôi. Mỗi người một lựa chọn, miễn sau đó là quyết định có cân nhắc của họ thì nên được tôn trọng.
Và hôm nay, trong một ngày đi làm bình thường mình vô tình bắt gặp câu chuyên cũng liên quan đến việc dùng mạng xã hội làm mình suy nghĩ một chút. Nên viết vội chia sẽ với mọi người đọc cho vui nhà vui cửa. Không biết có ai bị giống mình không ta?
Câu chuyện chỉ là một buổi ăn cơm vào giờ nghỉ trưa
Đồng hồ điểm 12h, chỉ chờ có thế vì giờ nghỉ trưa đã đến. Tôi bước vội ra quán cơm vì lúc nào cũng đông nghẹt, gọi món xong là ngồi chờ dài cổ và thậm chí có lúc chủ quán quên luôn phần mình và phải í a í ới gọi lại hai ba lần. Một dãy bàn xếp dài nối nhau để tận dụng không gian, không có nhiều sự lựa chọn, ai đến sau có chổ nào trống thì tự giác điền vào.
Và tôi ghét nhất là khoảng thời gian chờ đợi như thế, vì rất đông người nhưng thường thì không có ai nói với ai câu nào mà chỉ cắm cúi vào điện thoại. Bất chợt nhớ lại câu nói đọc được ở đâu đó là mình hãy mỉm cười trước, người ta sẽ cười lại.
Hít một hơi thật sâu, tôi cố mỉm cười thật tươi, quay sang người bạn bên cạnh, đang há mồm định hỏi một câu xã giao thì thấy bạn ấy mỉm cười lại thật tươi, tưởng thiện ý mình đã được đáp trả ai dè là bạn ấy cười với cái tin nhắn gì đó trên facebook.
Câu chuyện chỉ là một buổi cafe vô vị
Tối nào cũng tán hưu tán vượn với đứa bạn thân trên Facebook, nhắc đến vụ cà phê làm cả hai nhớ ra cả mấy tháng nay chưa gặp nhau. Ngày xưa có chuyện gì buồn là nó chạy ào qua nhà tôi, ngồi đồng cafe tới chiều rồi đi lai rai vài ve cho đến khi trút hết muộn phiền vào chén tiêu sầu mới về.
Vậy mà dạo này có gì cũng chỉ toàn gõ gõ trên bàn phím, nhìn nhau qua cái màn hình phẳng, lười ra đường kinh khủng. Tự nhủ lòng, ngày mai không vui không buồn cũng rủ hắn qua nhà mình cafe mới được.
19h30, ghé quán cafe quen thuộc thì hắn đã ngồi chình ình ở đó. Gật đầu chào, hắn mỉm cười khua khua cánh tay chào lại, miệng thì đang huyên thuyên gọi zalo. Ngồi cả buổi mà chưa nói với nhau câu nào, tôi bực bội lên tiếng: "Chầu này mày khao đó, lần sau gặp tao cấm mang laptop và không được online". Hắn cười...Bác khó tính thế!
Bài viết này mình không phủ nhận những lợi ích mà cuộc sống số mang lại cho chúng ta, đây chỉ là một cảm nhận rất đời thường về những tình huống trong cuộc sống. Vấn đề nào cũng có hai mặt, mong rằng những tiện tích của cuộc sống số sẽ giúp con người sống tốt hơn, gần nhau hơn...chứ không như câu chuyện trên.